Hôm nay, chồng chị mời bạn tới nhà chơi. Chị lui cui trong bếp chuẩn bị đồ nhậu. Lâu rồi chồng mới dắt bạn về, vì thế chị cũng vui. Tiệc càng về cuối, các anh chồng càng cao hứng. Ban đầu, họ chỉ nói chuyện xoay quanh đất cát, nhà cửa, chuyện công việc làm ăn, rồi ngà ngà hơn, họ luận bàn con cái, cuối cùng vẫn như muôn thuở, họ bắt đầu nói chuyện về vợ.
Chị thấy bình thường, trước kia mỗi lần ở nhà làm cơm cho bố và các bạn nhậu, chị cũng đã quen với cảnh này. Cánh đàn ông khi có ít tửu lượng vào người có thể nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Nhưng sẽ chẳng có gì nếu như đến cuối buổi, anh được bạn mời ly rượu thì từ chối: “Thôi, uống thế đủ rồi. Tối nay còn phải “trả bài” cho vợ kẻo bị cằn nhằn”.
Đám bạn anh cười vang, bắt đầu châm chọc. Chị xấu hổ quá, ngồi luôn trong bếp. Cánh đàn ông bắt đầu tán gẫu về chuyện phòng the. Anh nào cũng tỏ ra mệt mỏi vì bị vợ càu nhàu trên giường, bị vợ bắt trả bài, vợ làm cho mệt mỏi... Chị nhìn lại mình, tự nhiên, chỉ vì một câu nói của chồng, chị tủi thân quá đỗi.
Chị nhớ lại những lần ái ân mà tủi thân rất nhiều. Ảnh minh họaChị nhớ lại hồi mới quen và yêu anh. Năm đó, cả hai người đều là sinh viên. Buổi tối đi dạo trong sân kí túc xá dưới ánh đèn lờ mờ, anh khẽ nắm tay chị. Chị cũng thích anh, nên để yên bàn tay mình nằm gọn trong đó. Chị cảm nhận được từng ngón tay anh run lên vì hồi hộp và vui sướng.
Đến ngày trao nụ hôn đầu cũng thế, cả anh và chị đều lóng ngóng. Chị làm sao có thể quên cả hai người đã mất ngủ vì hôn nhau lần đầu. Cái cảm giác tim đập thình thịch, thình thịch ấy, đã rất lâu rồi chị không có lại.
Rồi khi cưới nhau, đêm đầu tiên, anh đã ôm ghì lấy chị mà hít hà cơ thể mềm mại, ngọt ngào. Chị vùi mình vào ngực, vào lòng anh, cứ tưởng hai đứa sẽ mãi nồng nàn, hạnh phúc như thế. Nào có ngờ đâu, chỉ sau 3 năm chung sống, những lần ân ái không còn hồi hộp, ham muốn như thời đầu. Chính chị cũng cảm nhận được anh làm chuyện ấy, đôi lần là vì sinh lý chứ không xuất phát từ tình cảm khát khao như trước kia.
Cho đến hôm nay, nghe được những lời bông đùa của chồng với bạn bè, chị cảm thấy có điều gì "sai sai" từ chính mình. Chị không phải không cảm nhận được những ái ân bao lâu nay với anh chỉ còn là nghĩa vụ. Anh canh khoảng một tuần thì 2, 3 lần “trả bài” cho vợ. Bởi anh biết, nếu không sex, anh không yên được với chị.
Là vì anh cảm thấy quá quen thuộc với cơ thể chị nên chẳng còn hứng thú khám phá như xưa? Ảnh minh họaChị nghỉ ở nhà nội trợ, chăm sóc gia đình đã 3 năm nay. Ngày trước chị cũng đi làm, cũng tự tin lắm nhưng từ khi lui về, chị bỗng thấy mình lạc hậu, quê mùa. Anh thì ngày càng giao tế rộng, tiền đem về nhiều tỉ lệ thuận với những chầu nhậu thâu đêm. Dẫu vậy anh vẫn chưa hề phản bội chị, hay là chị chưa tìm thấy bằng chứng? Chị cũng không rõ, điều đó khiến chị ngày càng hoang mang, nghĩ ngợi vẩn vơ, ghen tuông bóng gió. Những lúc vậy anh cũng thường chịu khó giải thích, năn nỉ.
Như việc ấy, chỉ cần hai tuần anh bận rộn dự án mới và thờ ơ là chị đã bóng gió rào đón xem anh có tòm tem bên ngoài không. Rồi chị la mắng con cái, đá thúng đụng nia, hờn giận buồn khóc khiến anh phải dẹp hết mọi việc đang gấp để yêu chiều chị. Và dần dần anh hiểu, muốn yên cửa yên nhà cứ "trả bài" đều đặn là xong.
Giờ đây, khi ngồi nghĩ lại những nguồn cơn sự tình, ngắm lại hình ảnh xấu xí ấy của mình, chị bỗng giật mình. Chính chị còn chán mình, chán con người thiếu tự tin, lấy nhất cử nhất động của chồng làm giá đỡ cho tâm trạng của mình. Thì chồng chị, hứng thú gì cho một cuộc ái ân chỉ vì để củng cố niềm tin cho vợ?
Ngoài kia, các bạn anh vẫn đang cười vui vẻ trước chủ đề “trả bài” mà anh mở ra. Còn chị nẫu ruột nghĩ về mình. Đã bao giờ chị muốn chồng “trả bài” đâu. Chẳng người phụ nữ nào muốn chồng như thế trên giường. Cái chị cần không phải là những yêu thương theo công thức, mà là sự quan tâm, khát khao cơ thể để đo đếm tình yêu anh dành cho mình.
Nhưng chị đã sai rồi, chính cách cư xử của chị dần dà đã đưa chồng đi đến công thức ấy. Chị bỗng mỉm cười, hiểu ra, chỉ cần chị không đưa bài khó nữa thì chồng không cần phải trả. Tình dục là vũ điệu của sự tự do. Càng gò ép, trói buộc càng mau chết yểu.
H. Hằng